17 April, 2013

Video & Buổi thơ nhạc tưởng nhớ Thi Sĩ Nguyễn Chí Thiện vào tháng 1/2013 tại Sydney


* Quý Vị muốn xem tin tức mới, nghe Radio & Paltalk Online xin hãy nhấn hàng chữ màu đỏ dưới đây ▼
VNCH Flag http://tintuctrungthuc.blogspot.com Australian Flaghttp://www.khanghuong.blogspot.com/

VNCH Flag * Sau 15 giây vẫn chưa thấy Video/Audio xin nhấn vào F5 hay Refresh VNCH Flag

Ảnh Thi Sĩ Nguyễn Chí Thiện biểu tình cùng đồng bào Sydney cùng họa phẩm của Vi Phát

Video trả lời phỏng vấn của cố thi sĩ Nguyễn Chí Thiện










* Buổi thơ nhạc tưởng nhớ Thi Sĩ Nguyễn Chí Thiện vào tháng 1/2013 tại Sydney

Ca sĩ Thanh Thúy và Nhạc sĩ Phạm Quang Ngọc tập dợt trước buổi lễ

Nghệ Sĩ hát và ngâm thơ Nguyễn Chí Thiện: Đào Thúy, Ánh Linh, Xuân Thảo, Thạch Thảo

Thân hữu và ban tổ chức chụp hình lưu niệm sau buổi lễ Tưởng Nhớ Thi Sĩ Nguyễn Chí Thiện

Tôi vẫn thích thơ văn, vẫn thưởng thức qua sách báo, kể cả báo điện tử, và tham dự những buổi sinh hoạt cộng đồng, nhất là các buổi giới thiệu tác phẩm hay chia sẻ về các đề tài văn chương. Cuộc sống hằng ngày, việc làm, con cái, cuối tuần lại chợ búa, nhà thờ v.v. đã không cho phép tôi tham dự thường xuyên, nên tôi chỉ chọn lựa buổi nào thích nhất mới đến tham dự.

Đọc thông báo về buổi Thơ Nhạc Tưởng Nhớ Thi Sĩ Nguyễn Chí Thiện do Hội Cựu Tù Nhân Chính trị và Nạn Nhân Cộng Sản tổ chức vào chiều Chủ Nhật 13/1/2013, tôi và ông xã nhất định phải gác hết mọi chuyện để tham dự. Con cái? Chúng đủ lớn để được gởi nguyên buổi chiều trên nhà cô em, chúng sẽ tha hồ chơi đùa nghịch ngợm với sự chăm nom của cô ấy. Bây giờ đang là mùa school holidays thì chúng càng thích nữa! Chợ búa?

Tôi cố thu xếp đi mua trước từ tối Thứ Năm trước đó. Nấu nướng? Easy! cả nhà hôm nay ăn phở home made, nước phở nấu từ vài hôm trước lấy từ trong freezer ra, vẫn ngon chán! Bận đi nhà thờ? Chúng tôi phá lệ, tham dự Thánh Lễ trước, vào chiều Thứ Bẩy, thay vì chiều Chủ Nhật như mọi khi. Thế là hai vợ chồng tôi đến Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng tại Bonnyrigg, Sydney, từ sớm, 2g trưa, và là người cuối cùng ra về.

Tâm trạng của tôi khi về là lòng lâng lâng, văng vẳng âm điệu của bài hát "Trong Bóng Đêm" (Trong bóng đêm đè nghẹt, đã phục sẵn một mặt trời…. Để thắng được kẻ thù, tôi không được hèn ngu, tôi phải sống ngàn thu…) được toàn thể cử tọa đồng ca cùng ban tổ chức. Trên xe, tôi nhớ lại những câu thơ đầy khí thế, nhưng cũng đầy đau thương trong tù ngục của ông Nguyễn Chí Thiện, thơ nói toạc sự thật mà vẫn là thơ.

Bác sĩ Nguyễn Mạnh Tiến và chú Thuyền Nhân, người hướng dẫn chương trình, ngay từ đầu, đã nhắc đến bài thơ "Vì Ấu Trĩ", và cô Thạch Thảo đã ngâm bài này, thật sống động và cương quyết:

Vì ấu trĩ, thờ ơ u tối
Vì muốn an thân, vì tiếc máu xương
Cả nước đã quy về một mối
Một mối hận thù, một mối đau thương!
Hạnh phúc, niềm nhớ, nhân phẩm, luân thường
Đảng tới là tan nát cả! …

Cả những kẻ đã nằm trong mả
Và những bào thai trong bụng mẹ trót sinh ra
Chúng sẽ có quyền nguyền rủa lũ ông cha
Đã đẩy chúng sa xuống hầm tai vạ …
Ai đứng dậy diệt trừ lũ quỷ?
Ai trái tim lân mẫn vạn dân tàn?
Miền Nam ơi, từ buổi tiêu tan
Ta sống trọn vạn ngàn cơn thác loạn!
(1975)

Tôi nhớ lại những tháng ngày bản thân tôi bị tù đầy, tổng cộng là 4 lần, vì tội phản quốc, nói nghe lớn quá, đúng ra là tội vượt biên, trong những năm từ 1979 đến 1984. Cũng như bao nhiêu đồng bào khác, vào những năm ấy, những năm " Miền Nam ơi, từ buổi tiêu tan…", tôi và các cô em được mẹ gởi gấm cho đi vượt biên. Bố tôi còn nằm trong tù cải tạo. Từ một cô giáo trường phổ thông cấp hai tại trường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, quận Phú Nhuận, thành phố Sài Gòn, hăng hái lập thành tích vào đoàn thanh niên công sản, để che mắt cán bộ hiệu trưởng mới trong rừng ra, tôi giả dạng, hết thành cô gái đi buôn hàng chợ trời, đến cô ngư phủ giúp cha chú ra khơi lưới cá v.v…

Cứ từ giã mẹ rồi lại trở về, chạy bán sống bán chết thoát khỏi công an biên phòng, về nhà để… chuẩn bị chuyến kế tiếp. Lúc đó, cả xóm tôi ở Đa kao, nhà nhà, người người, đều xôn xao, xục xạo về chuyện vượt biên. Không nhà nào không nói, hay bàn tán đến chuyện vượt biên. Bốn lần trong tù cộng sản, tôi thấm thía nỗi đau thương bi đát của người tù, những lần đói lả, những buổi đi lao động, những lần bị chửi rủa, đánh đập, nước không đủ dùng cho vệ sinh phụ nữ, tôi ngủ với rệp, rận chí, lại còn bị tra khảo không ngừng. Ôi bao nhiêu đắng cay!

Hôm nay, nghe lại những câu thơ của Nguyễn Chí Thiện, qua những giọng hát, giọng ngâm truyền cảm, tôi khâm phục ông vô cùng: Ông đã bị từng bị tù 2 lần trước ngày định mệnh, mà còn can đảm chạy vào tòa đại sứ Anh Quốc gởi tập thơ của mình, biết chắc chắn rằng ông sẽ bị tù trở lại, chắc chắn rằng còn bị lâu hơn và khắc nghiệt hơn nữa, biết vậy mà vẫn dám thực hiện hành động đó, chỉ để nói lên sự thật dã man cho thể giới biết mà ra tay cứu vớt cho dân Việt Nam sớm thoát khỏi tai họa cộng sản. Đối với tôi, ông là một anh hùng.

Ông Nguyễn Chí Thiện cay cú định nghĩa chữ "anh hùng" của ông trong bài "Tôi Có Thể Ăn" mà chú Lê Đá diễn tả hùng hồn:

…. Mùa đông rét, ào ào gió lộng
Đứng ngâm mình vớt nứa giữa giòng sông
Bạn tưởng tôi xương sắt da đồng?
Tôi đương sống trong nhà giam Việt cộng (Tôi Có Thể Ăn –
1968)

Chú Lê Đá, một ca sĩ trong buổi Thơ Nhạc Nguyễn Chí Thiện tại Sydney, đã kể một câu chuyện rằng: đêm hôm trước cái ngày định mệnh mà ông xông vào tòa đại sứ Anh Quốc trao tập thơ để rồi bị bắt, ông đã mặc bộ quần áo trắng, chỉnh tề, đặt bát cơm trắng – bát cơm với hột gạo trắng quý giá ở miền Bắc thời đó - lên bàn thờ cúng cha mẹ lần cuối, chuẩn bị cho cuộc sống tù ngục hay biết đâu là cho cái chết của chính mình trong tù ngục.

Có mấy ai thoát chết từ trong các trại tù biệt giam của cộng sản? Mà cái việc ông sắp làm (là xông vào toà đaị sứ để đưa tập thơ tố cáo tội ác cộng sản) chắc chắn sẽ đáng tội biệt giam hay tử hình theo luật pháp rừng rú của CSVN. Xót xa thay cho người con can trường của Mẹ Việt Nam qua hành động đầy ý nghĩa này: từ giã cha mẹ đêm hôm trước, với tất cả lòng trân trọng! Tôi nghe chú Lê Đá kể mà tim se lại vì thương cảm.

Tôi còn nhớ, cứ mỗi lần tôi bị bắt sau những chuyến vượt biên không thành, tôi lại càng quyết tâm phải ra đi, phải liều mạng sống để thoát khỏi cái nhà tù to là nước Việt Nam thân yêu bị cai trị bởi bọn cai tù là bộ chính trị đảng cộng sản Việt Nam.

Trong đoạn video mà ban tổ chức chiếu lúc đầu chương trình, chiếu lại buổi viếng thăm Sydney của ông Nguyễn Chí Thiện vào năm 2006, cũng do Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị và Nạn Nhân cộng Sản tổ chức, tôi đã cảm kích khi ông Nguyễn Chí Thiện dõng dạc hỏi cử tọa: "Quý vị trả lời cho tôi xem nào, tại sao trong miền Nam, thời ông Diệm, thời ông Thiệu, quý vị không ra biển, không bỏ hết mọi sự, không liều mạng chạy trốn, mà phải chờ đến khi cộng sản vào mới đi? Thế có phải là cái hiểm họa cộng sản nó ghê gớm hơn cái họa nào khác không?"

Để chứng minh cho điều này, trong chương trình hôm nay, bạn Thanh Thúy đã hát thơ của ông Nguyễn Chí Thiện được Phạm Duy phổ nhạc: "Đất nước tôi yếu nghèo bé nhỏ, lại chịu toàn tai họa thật to…..Lệ đồng bào tha hồ lụt nhỏ… miễn mùi xoa thay thành cờ đỏ, vẫy mừng bọn ăn cướp tự do, chúng nó ngồi trên đống tàn tro, trên xương trên sọ… Tôi không nhớ hết tên bọn nó… Duẩn, Giáp, Hồ (hề), Chinh (xu) gì đó…(bài hát Đất Nước Tôi)

Giấc mơ của ông Nguyễn Chí Thiện thật đơn sơ, êm ả, với tình thương yêu được trải dài trên khắp mọi miền đất nước. Giấc mơ được diễn tả qua giọng hát cao vút của bạn trẻ Xuân Thảo trong bài Đời Tôi, được viết năm 1984 do chú Trần Lãng Minh phổ nhạc:

Thuyền mơ sóng nước dịu hiền,
Đưa thuyền qua khắp mọi miền thương yêu,
Thuyền mơ, mơ thấy một chiều,
Bỗng dưng hóa thực những điều thuyền mơ


Những điều ông mơ thấy được hóa thực, đó là: đất nước Việt Nam an bình, hạnh phúc, người dân ấm no trong tự do dân chủ, thoát ách công sản tham tàn.

Thật vậy, đối với ông Nguyễn Chí Thiện, mọi sự xung đột đều tương đối. Theo tôi hiểu thì ông muốn nói rằng, lỡ mình có "thua" đối phương, ngay cả khi đối phương là những người thân thương mà mình gắn bó suốt đời (như là vợ con, cha mẹ) thì mình vẫn có thể tiếp tục sống được trong phẩm giá con người, sống một cuộc đời có ý nghĩa. Nhưng, đối với cộng sản thì phải dứt khoát, rõ ràng, phải sinh tử, một sống một chết, không thể dở dở ương ương, không thể nay này mai khác:

"… Vợ con có thể bỏ tôi,
Cha mẹ có thể từ tôi,
Nhưng cộng sản thì sinh tử,
Mới thoát và tự do"
(Trong Bóng Đêm – 1976)

bởi vì:

Hạnh phúc, niềm nhớ, nhân phẩm, luân thường
Đảng tới là tan nát cả!…
(Vì Ấu Trĩ – 1975)

Tại sao tôi vượt biên? Tại sao hàng trăm ngàn người cũng vượt biên như tôi? Câu trả lời đơn giản là: đảng tới là tan nát cả rồi, tôi phải đi tìm nơi nào đó để sống trong nhân phẩm, luân thường, và muốn thế, tôi phải sống trên một đất nước tự do, tôi không thể sống chung với cộng sản gian trá dã man, cho dù chúng có che đậy bằng những cởi mở trá hình chỉ để chính chúng sống sót. Bằng chứng là giờ phút này, chúng đang bán đứng nước Việt Nam cho Trung Quốc.

Người dân xuống đường, gào thét, cả thế giới cũng đang lo hiểm họa về sự bành trướng của Trung Quốc, thế nhưng đảng CSVN vẫn "bình chân như vại". CSVN còn nhắc nhở người dân phải nhớ ơn Trung Quốc, nhớ tình hữu nghị với Trung Quốc. Chúng còn kêu gọi "tránh mọi xung đột với Trung Quốc, tránh voi chẳng xấu mặt nào!". Rõ ràng là CSVN đang rêu rao chủ nghĩa đầu hàng, chúng đặt quyền lợi của chúng, sự vững bền của đảng, lên trên quyền lợi của dân, cái quyền lợi căn bản là giữ từng tấc đất, từng vùng biển của đất nước để mình và con cháu mình có đất mà sống hiên ngang là người Việt Nam. Chẳng lạ gì bao nhiêu bài viết trên mạng đang gán cho CSVN tội "hèn với giặc, ác với dân".

Không chống CSVN sao được? Bởi vì, ông Nguyễn Chí Thiện đã báo trước rằng, nếu chúng ta cứ ngồi yên, thờ ơ để CSVN hoành hành trên đất nước chúng ta, thì chúng ta sẽ bị nguyền rủa không ngớt bởi những người đã chết cũng như bởi các thế hệ tương lai vì chúng ta đã "ấu trĩ, thờ ơ, u tối", để yên cho CSVN đẩy đất nước xuống hầm tai vạ:

Cả những kẻ đã nằm trong mả
Và những bào thai trong bụng mẹ trót sinh ra
Chúng sẽ có quyền nguyền rủa lũ ông cha
Đã đẩy chúng sa xuống hầm tai vạ….

Bởi thế ông Nguyễn Chí Thiện đã kêu gọi:

Ai đứng dậy diệt trừ lũ quỷ?
Ai trái tim lân mẫn vạn dân tàn?


Trả lời câu hỏi này là những tấm gương can trường, điển hình là ông Võ Đại Tôn, người tù chứng nhân duy nhất có mặt trong buổi hôm nay. Ông Võ Đại Tôn, đã chia sẻ những nỗi khắc nghiệt mà ông, người tù phòng giam số 8, đã gánh chịu cùng ông Nguyễn Chí Thiện, người tù phòng giam số 7 tại nhà tù Thanh Liệt, ngoại ô Hà Nội vào giai đoạn 1981-1991. Hai ông như hai bóng ma chập choạng, trao đổi vần thơ bằng những tiếng gõ.

Ông kể lại chuyện một hôm, ông Nguyễn Chí Thiện, trong tình bạn thắm thiết của hai nhà thơ đấu tranh, đã ném vài bi thuốc lào cho ông Võ Đại Tôn. Chẳng may, gói thuốc, to bằng nửa hạt bắp bị kẹt trên dây kẽm gai. Nỗi căng thẳng bao trùm. Nếu cai tù phát giác thì cả hai đều bị tra tấn dã man. Hai ông đều cầu nguyện. Như một phép lạ, một con chim sẻ từ đâu đến đậu trên dây kẽm rồi vỗ cánh bay đi, làm bi thuốc lào rớt xuống đất, tiêu tan. Hai ông thoát nạn, không có lòng dạ nào để tiếc bi thuốc lào bao ngày mong đợi.

Nay thì còn mình ông Võ Đại Tôn lẻ bóng, khóc thương tiếc bạn tù, nhưng "Vẫn mãi còn Thơ vì Dân Tộc", vẫn tin "Đời sẽ qua cơn lốc, Trước sau gì cũng hẹn Bến Xuân Quê" (bài thơ "Tạm Biệt Bạn Tù Nguyễn Chí Thiện" của ông Võ Đại Tôn)

Không phải chỉ có ông Võ Đại Tôn, mà còn cả một làn sóng những ai quan tâm đến sự sống còn của dân tộc, đặc biệt là người trong nước đang bị tù đầy vì dám khẳng khái nói lên lòng yêu nước ngay giữa lòng địch, bủa vây bởi loài lang sói. Hôm nay, bạn Thanh Thúy cất lên bài "Việt Nam Tôi Đâu" của bạn trẻ Việt Khang đang bị tù trong nước:

"Già trẻ gái trai, giơ cao tay,
Chống quân xâm lược, chống kẻ nhu nhược bán nước Việt Nam"


Cuối đời, ông Nguyễn Chí Thiện đã xin nhận đức tin công giáo. Hiện tro của ông đang an nghỉ tại khu vườn Tưởng Niệm trong khuôn viên giáo đường Đấng Cứu Thế (Christ Cathedral), nhà thờ chính tòa của giáo phận Orange, nam California, Hoa Kỳ. Tuy nhận đức tin vào những ngày cuối đời, nhưng suốt cuộc đời ông đã sống theo đức tin, đã làm chứng cho sự thật, cho tình yêu Thiên Chúa, qua bao thử thách gian nan và qua tấm lòng son sắt với tổ quốc Việt Nam.

Ông Nguyễn Chí Thiện đã ra đi, nhưng tinh thần Nguyễn Chí Thiện đang được tiếp nối bởi mọi người quan tâm, nhất là người trẻ, trong và ngoài nước.

Ông Nguyễn Chí Thiện đã báo trước:

Khi vận nước xoay vần
Thì tất cả thành nguyên tử
(Trong Bóng Đêm, 1976)

Và:

Sẽ có một ngày, con người hôm nay
Vứt cờ, vứt đảng…
Khai sáng kỷ nguyên tã trắng thắng cờ hồng.
(Sẽ Có Một Ngày – 1971)

Tôi và ông xã tin rằng tinh thần khẳng khái - chống cộng sản Việt Nam một cách rõ ràng, quyết liệt, sáng suốt - sẽ sống ngàn thu, sống bất diệt, để sớm đem lại "Hạnh phúc, niềm nhớ, nhân phẩm, luân thường" cho người dân Việt Nam, những cái mà "Đảng tới là tan nát cả".

Tinh thần Nguyễn Chí Thiện sống ngàn thu!

Mai Ly

Sydney 20/1/2013
mid line Pictures, Images and Photos

* Đọc lịch sử Việt Nam, xem tin tức, nghe đài phát thanh và Audio tài liệu cập nhật mỗi ngày xin hãy nhấn vào các Websites dưới đây

http://vietlist.us/SUB_VietHistory/VietHistory.shtml
http://danlambaovn.blogspot.com
http://www.saigonradio890am.com/?q=tracker
http://www.lldtcntq.org/ http://www.vietvungvinh.com/
www.lyhuong.net/uc
www.huyenthoai.org
http://www.lytuongnguoiviet.com/



* Xem tiếp, xin hãy nhấn chuột vào 1 trong 3 chữ màu xanh đen: Newer Post, Home, Older Posts ▼

Blog Archive