* Quý Vị thích xem tin tức & nghe Radio, xin hãy nhấn hàng chữ màu đỏ dưới đây ▼
http://tintuctrungthuc.blogspot.com http://www.khanghuong.blogspot.com/
Hàng ngàn đồng hương bất chấp tiết trời lạnh lẽo, ngồi phía ngoài trụ sở đài SBTN, SET tham dự Lễ Tưởng Niệm và Vinh Danh ca sĩ Việt Dzũng.
Vào lúc 4 giờ chiều 27-12-2013 linh cữu ca nhạc sĩ Việt Dzũng đã được quàn tại phòng số 1 Peek Family Funeral Home để làm lễ phát tang. Cộng đoàn giáo xứ Thánh Linh đã đọc kinh, cầu nguyện cho linh hồn Gioakim Nguyễn Ngọc Hùng Dũng (Việt Dzũng) trước khi Linh Mục Đinh Ngọc Quế, nguyên Tuyên Úy Công Giáo Biệt Khu Thủ Đô cử hành nghi thức làm phép các khăn tang và trao lại cho các người thân của nghệ sĩ Việt Dzũng.
Bốn tiếng đồng hồ sau lễ phát tang, hàng ngàn đồng hương, trong đó có Hội Đồng Liên Tôn Việt Nam, hai Thị Trưởng gốc Việt, ông Tạ Đức Trí và ông Michael Võ, các nghị viên Chris Phan (Garden Grove), Diana Lee Carey, Sergio Contreras và Magie Rice (Westminster), LS Nguyễn Xuân Nghĩa và phái đoàn Hội Đồng Đại Diện Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Nam Cali, Liên Hội Cựu Chiến Sĩ VNCH, Tập Thể Chiến Sĩ VNCH Tây Nam Hoa Kỳ, các hội đoàn trẻ Tổng Hội Sinh Viên, Đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu, Đoàn Thanh Niên Cờ Vàng, Đoàn Thanh Thiếu Niên TQLC (Young Marines), khóa 1/70 Sĩ Quan Thủ Đức... cùng rất đông anh chị em nghệ sĩ và đồng hương đến tham dự. Buổi Tưởng Niệm được trực tiếp truyền hình trên làn sóng 57.4 của đài SET/TV.
Phía ngoài trụ sở của đài, di ảnh Việt Dzũng được đặt trên một bàn thờ có hoa nến, hai bên có nhiều lá quốc kỳ VNCH và Hoa Kỳ, phía dưới ban tổ chức đã đặt trên 600 ghế ngồi nhưng rất đông người phải đứng theo dõi trên màn ảnh rộng. Lễ Tưởng Niệm cử hành phía trong studio với chật kín người. Ban Giám Đốc đài phải kê thêm một số ghế và đặt thêm một chiếc TV lớn để đồng hương ngồi theo dõi buổi lễ ở phía cửa sau. Theo ước tính, cả bên trong Studio lẫn phía ngoài có đến gần hai ngàn đồng hương tham dự.
Nghệ sĩ Nam Lộc và nhạc sĩ Trúc Hồ mở đầu với lời chào mừng và cảm tạ tất cả mọi người đã đến với ca nhạc sĩ Việt Dzũng đêm nay. Nghệ sĩ Nam Lộc cũng giải thích và cám ơn sự hỗ trợ của Thị Trưởng Tạ Đức Trí và các nghị viên HĐTP Westminster, lẽ ra tổ chức tại Tượng Đài Chiến Sĩ Việt Mỹ hoặc Rose Center nhưng vì lý do riêng, nhất là về mặt kỹ thuật nên ban tổ chức quyết định làm lễ Tưởng Niệm và Vinh Danh nghệ sĩ Việt Dzũng tại đây, nơi mà Việt Dzũng từng sinh hoạt.
Ca sĩ và MC Đỗ Tân Khoa đọc tiểu sử và những sinh hoạt của Việt Dzũng trong nhiều lãnh vực văn nghệ, truyền thông, bác ái xã hội và nhất là đấu tranh cho một tổ quốc Việt Nam được tự do, dân chủ, không cộng sản và toàn vẹn lãnh thổ.
Hội Đồng Liên Tôn Việt Nam tại Hoa Kỳ gồm Giám Mục TL Trần Thanh Vân, Hòa Thượng Thích Minh Nguyện, ông Trần Văn Kiệm (thay mặt GS Nguyễn Thanh Giàu, Hội Trưởng Giáo Hội Phật Giáo Hòa Hảo, Linh Mục Joseph Nguyễn Thái (Linh Hướng và Điều Hành TTCG/VN); Hòa Thượng Thích Viên Lý (Viện Chủ chùa Điều Ngự). Mỗi vị dâng một lời cầu nguyện theo tôn giáo của mình cho linh hồn ca nhạc sĩ Việt Dzũng.
Sau đó, các vị dân cử Việt, Mỹ rồi đến Hội Đồng Đại Diện Cộng Đồng NVQG Nam Cali, các hội đoàn lên chia buồn với tang quyền. Mỗi vị đều nói lên nỗi xúc động của mình trước sự ra đi của ca nhạc sĩ Việt Dzũng.
Nhạc sĩ Trúc Hồ, Giám Đốc đài SBTN và Trung Tâm Asia nói:
“Nếu không có Việt Dzũng sẽ không có Trung Tâm Asia.”
Cựu Trung Tá Nguyễn Thị Hạnh Nhơn, Chủ Tịch Hội HO Cứu Trợ TPB,QP/VNCH nói trong nước mắt:
“Dũng ơi, chị từng nghĩ rằng khi chị ra đi sẽ có em đưa tiễn, không ngờ em lại đi trước chị !”
Nghệ sĩ Nam Lộc cũng nghẹn ngào cho biết, Việt Dzũng thường nói với tôi:
“Khi nào em đi trước anh, em để lại cho anh mái tóc còn anh đi trước em, xin anh để lại cho em đôi chân; giờ này Dzũng đã lặng lẽ ra đi.”
Các bạn trẻ như Ngãi Vinh (Đoàn Trưởng Đoàn Thanh Sinh Phó Đức Chính) Lý Vĩnh Phong (Đoàn Trưởng Đoàn TN Phan Bội Châu), Nguyễn Thu Hà (Đoàn Trưởng Young Marines) đều nhắc lại những kỷ niệm, những lời dặn dò, khích lệ và cả những lời nói nghiêm khắc mà Việt Dzũng đã nói với các em khi các em làm sai một điều gì đó.
Người hùng Lý Tống từ San Jose xuống cũng lên chia sẻ một chút về Việt Dzũng khi anh bị giam tại Thái Lan.
Sau những lời phát biểu, chia buồn của các giới chức chính quyền, dân cử, Cộng đồng và đại diện các hội đoàn, đoàn thể đến lượt các ca, nghệ sĩ thay phiên nhau lên chia sẻ những cảm xúc của mình và trình bày những ca khúc do Việt Dzũng sáng tác. Xen kẽ chương trình , ban tổ chức cũng cho chiếu trên màn hình những sinh hoạt về văn nghệ, về đấu tranh mà nghệ sĩ Việt Dzũng đã làm khi còn sinh tiền.
Hầu hết các ca nghệ sĩ lên trình bày những nhạc phẩm đã không còn bình tĩnh, giọng lạc hẳn đi, nỗi xúc động nghẹn ngào thấy rõ trên khuôn mặt từng người. Nhiều đồng hương đã không dấu được giọt lệ khi nghe các ca sĩ hát những ca khúc của Việt Dzũng như: Lời Kinh Đêm - Kinh Tỵ Nạn - Mời Em Về và đặc biệt nhạc phẩm “Một Chút Quà Cho Quê Hương” (bài hát mà Nghệ sĩ Nam Lộc cho biết, trong tất cả các nhạc phẩm Việt Nam chưa có bài nào được hàng triệu người, cả trong lẫn ngoài nước hát nhiều như bài này).
Danh ca Ý Lan hát trong nước mắt lập lại ba lần câu cuối của một nhạc phẩm do Việt Dzũng sáng tác “Ngày mai, ngày mai ta không còn thấy nhau...” làm nhiều người khóc theo cô.
Ban tù ca Xuân Điềm cũng góp mặt trong chương trình, nhạc sĩ Xuân Điềm vô cùng xúc động không nói được nhiều, có lẽ giữa Việt Dzũng và nhạc sĩ Xuân Điềm có chung một tư tưởng, một quyết tâm tranh đấu cho một Việt Nam tự do, dân chủ và không còn bóng dáng cộng thù.
Sau lời chia sẻ, chia buồn của các ca sĩ, 5 MC quen thuộc của Trung Tâm Asia: Nam Lộc, Đỗ Tân Khoa, Diệu Quyên, Thùy Dương và Ngọc Đan Thanh là những người đứng bên cạnh Việt Dzũng nhiều nhất trong các chương trình ca nhạc cũng như các buổi sinh hoạt đấu tranh đã chia sẻ nỗi đau buồn, mất mát người anh, người em mà không có ai thay thế được. Ngoài thân nhân của Việt Dzũng, có lẽ người đau khổ và buồn bã nhất là xướng ngôn viên Minh Phượng, cô được Việt Dzũng nhận là người chị tinh thần, đã cùng với Việt Dzũng lập ra Radio Bolsa, và cả hai đã truyền đi khắp nơi giọng nói ấm áp, tiếng cười sảng khoái của mình trong những buổi phát thanh hàng ngày.
Trong lễ phát tang, đôi mắt Minh Phượng đã sưng húp và đỏ hoe, vì quá xúc động nên cô đã không xuất hiện trên khán đài trong lễ Tưởng Niệm,
Khi đồng hồ chỉ đúng 12 giờ 12 phút đêm cũng là lúc kết thúc Đêm Tưởng Niệm và Vinh Danh ca nhạc sĩ Việt Dzũng do SBTN, SET và Trung Tâm Asia tổ chức.
Theo chương trình, vào lúc 5 giờ chiều 28-12-2013 còn có buổi thăm viếng, cầu nguyện của Liên Đoàn Công Giáo Miền Tây Nam Hoa Kỳ, Tổng Giáo Phận Los Angeles và các Giáo phận Orange, San Bernadino và San Diego tại nhà quàn Peek Family.
Có lẽ chưa có một giáo dân nào, và cả có thể chưa một linh mục nào sau khi qua đời có được một vinh dự lớn lao nhất với sự Thăm Viếng, Cầu Nguyện của cả một Liên Đoàn Công Giáo Miền, một Tổng Giáo Phận và 3 Giáo phận dành cho mình như tín hữu Gioakim Nguyễn Ngọc Hùng Dũng, tức ca nhạc sĩ Việt Dzũng.
(Viễn Đông sẽ có bài tường thuật Thánh Lễ An Táng ca sĩ Việt Dzũng tại thánh đường Thánh Linh cử hành sáng Thứ Hai 30-12-2013 trong những ngày tới).
Thanh Phong/Viễn Đông
* Video Link: http://www.youtube.com/user/vietfacetvaust/videos?sort=dd&view=0&shelf_index=0&app=desktop
“Gửi về Việt Nam nước mắt đong đầy…”(Việt Dzũng) . Thời tiết mấy tháng nay tại Úc Châu, đang là mùa Hè nhưng nắng mưa, nóng lạnh thay đổi bất chợt, từ nạn cháy rừng đến giông bão chuyển ập đến. Từ khuya thứ Bảy, 21.12.2013, ngoài trời lại chuyễn mưa, điện thoại từ Mỹ gọi sang báo tin cho tôi biết Việt Dzũng đã không còn nữa !.
Nhìn qua khung cửa trong đêm vắng lạnh chợt đến, lạnh từ không gian đến tâm hồn cô đơn, những giọt mưa lất phất như tiếng hát của Việt Dzũng vọng về từ cõi mơ hồ nào đó trong bài “Một chút quà cho Quê Hương” với nước mắt đong đầy…nước mắt của Việt Dzũng thương nhớ quê xưa và nước mắt của riêng tôi khi mất thêm một người em, một chiến hữu, trên hành trình còn dang dở một đời tâm nguyện. Em đi đâu rồi, hay vẫn còn đang đứng trước mặt anh với đôi nạng gỗ, thênh thang giữa đất trời, mưa bay… ?
Phong Trào Hưng Ca với Nguyệt Ánh, Việt Dzũng, Tuyết Mai, Tuấn Minh, Đào Trường Phúc, Huỳnh Lương Thiện, Trương Sĩ Lương, Lưu Xuân Bảo… và anh chị em nghệ sĩ đấu tranh đâu rồi, sao vắng lạnh thế này, đêm nay chỉ một mình tôi ? Những đại hội Hưng Ca tại Hoa Thịnh Đốn, những đêm trình diễn lưu vong, sau khi tiếng vỗ tay không còn nữa thì anh em mình ngồi im lặng nhìn nhau, lời Thơ tiếng Hát vọng về đâu, một chút quà hay cả một đời người đang gửi về Quê Hương ? Cánh chim đại bàng trên thân họa mi Nguyệt Ánh, đôi nạng gỗ Việt Dzũng vẫn còn đấy mà, sao ngoài khung cửa lại có tiếng mưa rơi … ? Mưa ngoài trời hay mưa trong lòng tôi ?.
Ngay sau khi đặt chân lên bến bờ tạm dung lưu vong, đất khách quê người, từ đại dương trôi giạt về các nẻo đường đời, vào năm 1980, một đại hội Văn Hóa Việt Nam Hải Ngoại đầu tiên được tổ chức tại Oklahoma, Hoa Kỳ, quy tụ một số quý vị và anh chị em còn rộn lòng thương nhớ cội nguồn, nghĩ cần phải bảo tồn Văn Hóa tại hải ngoại, song hành góp công cùng với Toàn Dân cứu Người và cứu Nước. Tôi từ Úc Châu được một số anh em chiến hữu góp tiền cho vé máy bay qua ngay Hoa Kỳ lần đầu tiên trong đời tỵ nạn để tham dự đại hội. Lại tìm xem ai còn ai mất, những bắt tay vui mừng trong nước mắt.
Từ Úc Châu, tôi là người duy nhất bay sang, gặp lại các bạn Đặng Văn Đệ, Vũ Văn Hoa, Nguyễn Hoàng Quân, … anh em trong đảng phái quốc gia một thời, ôm nhau mà dường như vẫn còn hơi muối biển trong lòng. Đêm về, tôi được nằm chung phòng tại tư gia của anh Quân (Đại Việt QDĐ) với một thanh niên “tàn tật”, đặt đôi nạng gỗ bên cạnh và nằm tâm sự cùng tôi về chuyện đời, về mơ ước tương lai, và tôi nhớ lại lời thơ của Vũ Hoàng Chương “tuổi đá, tuổi vàng hay tuổi ngọc – Thương nhau, ai đếm tuổi bao giờ ?”.
Tôi tự thấy mình trẻ lại, như cùng chung thế hệ, cùng chung ước mơ, cùng chung thân phận. Người thanh niên khoảng 20 tuổi đó là Việt Dzũng, gọi nhau bằng anh-em như từ tiền kiếp thêm lần hạnh ngộ. Từ những đêm sau đó, sau những ngày sôi nổi họp đại hội, và có cả tiếng hát của Việt Dzũng làm thêm ấm lòng và bùng dậy ước mơ như trở thành hiện thực, chúng tôi đã kết nghĩa tinh thần, dìu nhau bước đi suốt cả mấy chục năm qua, một đời tận hiến, tuy khác lĩnh vực hoạt động nhưng chung một Tấm Lòng.
Sau khi ở tù về, từ biệt giam tại Hà Nội hơn 10 năm, tôi được coi cuốn băng hình về một buổi tập họp đồng hương tại công viên Mile Square Park ở miền Nam Cali, Hoa Kỳ, tôi lại thấy Việt Dzũng đang đứng trên sân khấu ngoài trời, cũng với đôi nạng gỗ, cất tiếng gào to “Cho dù tôi có phải bò về, lết về, tôi cũng sẽ về lại Quê Hương khi không còn cộng sản…”, rồi gửi tiếng hát vào không gian, vào lòng người.
Lại có Diễm Chi, Hùng Cường, Huỳnh Công Ánh và nhiều anh chị em nghệ sĩ đấu tranh khác nữa, thân tù mới trở lại tự do ngồi im lặng nghe nhìn mà chảy nước mắt lúc nào không hay, cứ tưởng rằng đời mình đã cạn khô dòng lệ. Tôi lại nhớ có lần tôi đã bị tra tấn trong tù vì những cái tên thân quen, thương nhau và đồng hành tự một thuở nào thủy chung. Người cộng sản đã tra tấn tôi để khai thác về sự liên hệ giữa tôi với những “tên biệt kích văn nghệ nước ngoài:
Nguyệt Ánh, Việt Dzũng, Hùng Cường”, tại sao lại phát động phong trào văn nghệ “phản động, chống đối cách mạng”, kế hoạch mật kín bên trong thế nào… ?! Vết thương tuy có làm đau thân xác kiệt quệ nhưng tận đáy tâm hồn của tôi như có tiếng cười hãnh diện về những người anh chị em đang đứng thênh thang giữa đất trời lưu vong mà cất cao tiếng hát đấu tranh.
Tôi tự coi như những trận đòn thù đó là phần thưởng tinh thần mà các anh chị em văn nghệ đấu tranh đã cho đời tôi vì được nhận làm huynh-đệ thâm tình. Tôi quay lại cuộn băng hình, nhìn thấy Việt Dzũng đứng trên sân khấu thô sơ, với đôi nạng gỗ, không có ánh đèn màu và trang sức hợp thời, nhưng sao ngạo nghễ như đang bắn từng viên đạn đúc bằng máu tim vào thành trì vô đạo phi nhân để giành lại Nhân Quyền cùng với Toàn Dân. Lại xin một lần nữa Tạ Ơn.
Ước gì những người dân cùng chung nòi giống bên kia bờ đại dương, ước gì những tấm thân quằn quại trong đáy vực ngục tù cộng sản, nghe được tiếng vọng của những lời ca này để thấy thêm đời đáng sống, cho dù dưới tận cùng đáy ngục. Rồi tất cả sẽ vươn lên, nhất định. Hưng Ca đã và đang góp công vào Hưng Quốc, và bóng dáng của Việt Dzũng vẫn còn đây cùng với những Tấm Lòng chân chính tận hiến đời người để hồi sinh Dân Tộc.
Rồi từ đó, suốt những tháng năm ra khỏi ngục tù, tôi lại được hạnh phúc cùng anh chị em nghệ sĩ đấu tranh gặp mặt, góp sức, bằng tiếng lòng, Thi-Ca, trên nhiều nẻo đường năm châu. Tôi vẫn còn nghe tiếng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ân tình của Việt Dzũng mỗi lần gặp nhau, ôm tôi : “Anh có khỏe không ? Ông già trông vẫn còn ngon cơm lắm mà, lo gì !”.
Khói thuốc lại tỏa mịt mùng qua tiếng cười vang. Trong tiếng cười, dường như anh-em chúng tôi có thấy thấp thoáng những nét “cô đơn” trên bức tranh đời riêng cũng như chung, tâm nguyện vẫn sắt son mà sao quá gian nan với nhiều ngọn dáo vụt đến không ngờ.
“Me đặt tên con, Nguyễn Thị Sai-Gon”… (Việt Dzũng). Mới đây, trong năm 2013, từ Hoa Kỳ sang công tác tại Úc Châu, Việt Dzũng có đến thăm tôi tại nhà, đồng thời gặp mặt thân mật một số anh em cùng chung Lý Tưởng đấu tranh. Sau khi chúng tôi đồng thắp nhang cầu nguyện trước bàn thờ Quốc Tổ được thiết lập tại nhà tôi từ bao năm qua, Việt Dzũng có nói : “Xin cám ơn anh đã cho em những phút giây thực sự xúc động khi nguyện cầu Quốc Tổ hôm nay, em thấy rõ cội nguồn trước mắt, tâm linh như được hòa tan vào cùng mệnh Nước…”.
Và, Việt Dzũng thì thầm hát nhẹ “… Nguyễn thị Sai-Gon…Lê thị Hy Vọng…”, đưa hơi thở và lời ca nhập vào hồn tôi, xao xuyến, chập chùng, tưởng chừng như đang có bàn tay nào vời níu quê hương…Rồi cũng mới đây, tháng 8 năm 2013, tại Little Saigon, Nam Cali, Việt Dzũng đã chống nạng đến trong chiều sinh hoạt đấu tranh của tôi, phát biểu những lời tâm huyết, cùng với tiếng hát của Tuấn Minh trong bài thơ Nước Trôi Mồ Mẹ của tôi do Nguyệt Ánh phổ nhạc. Anh em lại cầm tay nhau, chẳng muốn rời xa…Hẹn ngày gặp lại trên một nẻo đường nào đó trong đời còn lại, và nhất định sẽ cùng nhau quỳ hôn từng mảnh đất Quê Hương, một ngày…
Từng giọt mưa nhẹ đang rơi ngoài mái hiên sau nhà giữa khuya vắng lạnh, tôi vẫn còn nghe tiếng hát trầm bổng chao lòng của Việt Dzũng “Gửi về Việt Nam nước mắt đong đầy…”, rồi chợt vang lên dường như tiếng thét “Đòi trả ta sông núi”… Việt Dzũng vẫn còn đứng đấy, tôi đang vịn vào nạng gỗ thân yêu của một người em kết nghĩa, một chiến hữu thủy chung, để đứng dậy và viết tiếp những dòng chữ này…không còn nước mắt.
Tạm biệt EM, NGUYỄN NGỌC HÙNG DŨNG!.
Võ Đại Tôn
Úc Châu.
Đêm thứ Bảy 21.12.2013
http://vietvungvinh.com/2013/index.php?option=com_content&view=article&id=4095:trang-phan-uu-den-gia-dinh-viet-dzung&catid=55:vietnam-hai-ngoai&Itemid=76"
http://www.viendongdaily.com/hang-ngan-dong-huong-du-le-tuong-niem-amp-vinh-danh-nhac-si-viet-dzung-n66RRHIY.html "
&* Video của HoangVinhCali
* Đọc lịch sử Việt Nam, xem tin tức, nghe đài phát thanh và Audio tài liệu cập nhật mỗi ngày xin hãy nhấn vào các Websites dưới đây:
30 December, 2013
Video: Hàng ngàn đồng hương dự lễ tưởng niệm & vinh danh nhạc sĩ Việt Dzũng
29 December, 2013
Video: Sydney chia tay cùng Việt Dzũng
* Quý Vị thích xem tin tức & nghe Radio, xin hãy nhấn hàng chữ màu đỏ dưới đây ▼ * Quý Vị thích xem tin tức & nghe Radio, xin hãy nhấn hàng chữ màu đỏ dưới đây ▼ * Quý Vị thích xem tin tức & nghe Radio, xin hãy nhấn hàng chữ màu đỏ dưới đây ▼
http://tintuctrungthuc.blogspot.com http://www.khanghuong.blogspot.com/
Ngậm ngùi, thương tiếc, nhớ nhung.
Hình ảnh Việt Dzũng trên màn ảnh điện tử, với đôi mắt hiền lành, nụ cười hòa nhã, trước lá cờ vàng Việt Nam thân thương. Anh đã thực sự ra đi về lòng đất Mẹ, như anh đã tiên đoán trước: "Con sẽ về bằng hồn phách linh thiêng", (trích trong bài Vẫn Còn Đây Các Con Của Mẹ).
Ngoài bức hình thường trực đó, là những bức hình trải dài suốt cuộc đời ngắn ngủi của anh, từ lúc còn là chàng thanh niên tuấn tú, một thời vùng vẫy trong vòm trời âm nhạc dưới mái trường Lasan Taberd, Sài Gòn, đến lúc tỵ nạn tại Mỹ và chu du khắp nơi với đôi nạng gỗ để giúp người đồng cảnh tại các trại tỵ nạn, và hình ảnh đấu tranh cho Nhân Quyền và Tự Do cho Việt Nam, sát cánh cùng người chị kết nghĩa Nguyệt Ánh, rồi hình ảnh Việt Dũng chụp với đồng bào Sydney. Tất cả những hình ảnh thân thương đó còn quá mới, người nghệ sĩ này quá gần gũi với mọi người tham dự. Mới đây thôi mà, mới tháng 9/2013 vừa rồi, Việt Dzũng đã sang Úc. Giọng nói, khuôn mặt anh dường như còn đâu đó trong không gian tại Sydney. Việt Dzũng đã đến Úc khoảng 4 lần, có khi đi lưu diễn, gặp gỡ đồng hương, có khi đi huấn luyện các tài năng mới trong lãnh vực truyền thông. Ôi, hình ảnh anh quá gần gũi với đồng hương Sydney! Đó là chưa nói đến việc các đĩa ca nhạc Asia có mặt trong hầu hết các gia đình Việt Nam tại Úc, khiến cho sự có mặt của anh lan tỏa rộng khắp.
Mới đó mà đã ra người thiên cổ!
Đành rằng sinh tử là luật tự nhiên của tạo hóa. Tuy nhiên, ra đi giữa lúc còn sung mãn, còn tràn trề nhựa sống, lúc mức đóng góp cho nghệ thuật và đấu tranh đang lên đến tột đỉnh, thì thật là một điều mất mát to lớn cho những ai đã biết, đã nghe nói về anh, đã quý mến, khâm phục anh, và đang học hỏi nơi anh.
Đêm nay, khán giả được thưởng thức những bài nhạc đầy nhiệt huyết của anh, pha trộn với những bài tình ca ray rứt. Nỗi đau như cắt xé của kẻ mất nước, ra đi tìm tự do, lưu lạc nơi xứ người nhưng vẫn băn khoăn vì mảnh đất thân yêu khi anh phải lìa xa lúc mới 17 tuổi.
Việt Dzũng là hiện thân cho một trang sử đau thương của dân Việt. Có được bao nhiêu thanh niên, thiếu nữ xa xứ lúc 17 tuổi mà đem theo cả tình quê bao la, sống nặng lòng với tình quê và đấu tranh cho tình quê đến hơi thở cuối cùng?
Mở đầu chương trình là chính giọng ca Việt Dzũng qua bài "Tự Tình Khúc Việt Dzũng": Chiều nay, ai ra mộ vắng, thắp dùm tôi nén hương tàn, thương người nằm sâu đất lạnh, đang buồn quê hương nát tan……Chiều nay ai ra phố vui, phố vui cũng chỉ là phố người, còn lại thân mình xa xứ, thương nhớ quê nhà khôn nguôi". Đêm nay, chính anh đã là người nằm dưới mộ vắng, đang buồn vì quê hương còn nát tan….
Anh từng quằn quại trong những nỗi niềm cay đắng được diễn tả qua bài "Những Đứa Con Của Mẹ" qua sự diễn tả của Xuân Thảo: Mẹ lỡ sinh ra thằng con bán nước, dâng hiến quê nhà cho nanh vuốt ngoại bang. Mẹ (cũng) lỡ sinh ra thằng con tên tỵ nạn, (dù rằng đã gặp hải tặc trên con thuyền mong manh nhưng khi) con sang xứ lạ (lại) chối bỏ quê hương! Việt Dũng đấu tranh không ngừng nghỉ và mong Mẹ hãy sinh thêm những thằng con phục quốc, (để) sẽ trở về giành lại quê hương, khi đó Mẹ sẽ thôi buồn vì đã lỡ sinh những thằng con (hư!).
"Lời Kinh Đêm" với giọng ca Quỳnh Xuân đưa mọi người về những đau đớn xót xa của những chuyến vượt biển hãi hùng: Trời chơ vơ, ôi người bơ vơ, Người vẫn ôm mảnh ván rũ mục…Người buông xuôi về nơi đáy nước, người có mộng một nấm mộ xanh….Đau thương quá, những thuyền nhân đi tìm sự sống qua cái chết.
Có mấy ai cầm được nước mắt khi nghe Thanh Thúy hát "Một Chút Quà Cho Quê Hương", và chính Thanh Thúy cũng đã rơi lệ khi diễn tả bài hát đau thương này. Gởi về cho em chiếc nhẫn yêu thương, em bán cho đời tìm đường vượt biên….Gởi về Việt Nam khúc hát ân cần, mơ ước yên lành trong giấc ngủ da vàng. Cả hội trường như hòa nhịp với Việt Dzũng trong tâm tình lắng đọng hướng về quê hương quằn quại trong khốn khổ.
Có nhiều người tham dự đã không ngờ dòng nhạc Việt Dzũng cũng mượt mà qua những bài tình ca yêu đương đôi lứa. Ca khúc "Mời Em Về" được Thanh Xuân diễn tả trìu mến yêu thương: Tôi muốn mời em về thăm lại Sài Gòn xưa, Duy Tân chiều say nắng, uống môi nồng hương xưa… những chiều trời mưa phủ, lời yêu nói sao vừa. Dòng nhạc này của Việt Dzũng đượm chất thơ nên đã được Đào Thúy diễn ngâm, trữ tình, lưu luyến, quyện với tiếng đàn tranh của Ánh Linh.
Cũng vậy, "Dấu Chân Của Biển" được nhạc sĩ Vũ Hùng vừa đàn vừa song ca với Nga Uyên, thật trữ tình: Từ trong hoang vắng, cho tay nắm tay tìm nhau về thuở hồng hoang, môi chôn kín trong niềm đau. Vòng tay yêu dấu như xin xóa bao thời gian giữa biển sóng dâng triều lên, riêng chỉ có anh và em…
Tình cảm dạt dào cho quê hương, cho người thân thương, trải dài vô tận trong dòng nhạc Việt Dzũng. Chữ "Mẹ" trong bài "Tình Ca Cho Nguyễn Thị Sài Gòn" được Tuyết Trinh đưa đến cử tọa tâm tình của người Mẹ, Mẹ Việt Nam cũng như người mẹ của mỗi người. Mẹ đặt tên em Nguyễn Thị Sài Gòn, Lý Thị Tỵ Nạn, Lê Thị Hy Vọng, Trần Thị Thương Nhớ. Ôi! Mỗi cái tên là cả một nỗi niềm gắn bó thiêng liêng, để kết luận rằng: Con là tương lai, con là gió mới, hãy nhớ đưa mẹ về lại nơi cuối trời….Và nay hương hồn Việt Dzũng cũng đã về với Mẹ Việt Nam nơi cuối trời quê hương yêu dấu.
Cạnh những dòng nhạc quê hương và tình cảm, dòng nhạc đấu tranh của Việt Dzũng vượt trội với nét thuyết phục và nhân bản, với niềm vững tin vào tương lai. Bài "Vẫn Còn Đây Các Con Của Mẹ", chan hòa lòng cương quyết nơi các con của Mẹ, của Cha, của dòng giống Tiên Rồng, của trái tim Diên Hồng đầy khí phách: Con không hờn dù đời cay đắng, tâm không sờn dù lòng trắng khăn sô, còn hồn Việt Nam là còn niềm tin, còn người Việt Nam sẽ có ngày quang vinh. Trong đêm trường phục sẵn mặt trời, mai bình minh về rồi Việt Nam ơi!
Kết thúc chương trình là bài đồng ca "Hát Cho Ngày Sài Gòn Quật Khởi" mà Việt Dzũng đã hát thành công trong những lần lưu diễn với người chị kết nghĩa Nguyệt Ánh. Cả hội trường cùng các ca sĩ đều hát thật to: Hỡi những người con của Mẹ Việt Nam…..sau cơn mưa rồi ngày sẽ sáng tươi ánh mặt trời, hẹn cùng bình minh xua bóng đêm, đòi Sài gòn xưa cho phố quen, rộn những bước chân về tự do công lý….
Chắc hẳn mỗi nhịp tim của mỗi người ra về đều mang theo dấu ấn Việt Dzũng, nặng tình với quê hương, lai láng với tình nghĩa đồng bào, trìu mến trong tình cảm đôi lứa và luôn nhiệt thành trong mọi sinh hoạt nhằm sớm đem lại Tự Do, Dân Chủ, An Bình, Thịnh Vượng cho quê hương.
Ca nhạc sĩ Việt Dzũng đã đi trọn đường trần, làm chứng nhân cho một thời đau thương của dân tộc Việt Nam, với hàng triệu người phải bỏ nước ra đi, đi tìm sự sống qua bao cái chết đau thương tủi nhục, để lại sau lưng nước Việt Nam suy tàn, đến 38 năm sau vẫn còn đau khổ với những tiếng nói bị cùm kẹp vì đòi tự do công lý, với những thiếu nữ tìm đường sống trong ô nhục, với người mất nhà, kẻ mất nơi thờ phượng, và những biểu hiện dối trá của sự phồn vinh giả tạo tại các thành phố lớn.
Phải chi nước Việt Nam không còn bóng cộng thù thì các con dân xa xứ sẽ đổ dồn sự giúp đỡ về để cùng anh em trong nước xây dựng lại một Việt Nam kiệt quệ về kinh tế lẫn văn hóa, giáo dục và đạo lý, để Việt Nam thoát cảnh mất nước nhà tan vào tay kẻ thù truyền kiếp phương Bắc, để người Việt Nam ngẩng đầu lên trên khắp năm châu.
Đó cũng là ước mơ suốt đời của Giuse Gioankim Nguyễn Ngọc Hùng Dũng, người ca sĩ, nhạc sĩ, chiến sĩ văn hóa Việt Dzũng.
Nếu sự chết không phải là mất đi, mà là sự khởi đầu cho cuộc sống mới, vĩnh cửu, an lành của Ơn Cứu Độ, như Việt Dzũng đã từng sống trong niềm tin Công Giáo, thì từ nơi vĩnh hằng, Việt Dzũng vẫn song hành với những anh chị em cùng tâm huyết, thiết tha với quê hương, tương lai của dân tộc Việt Nam quật cường.
Tiến sĩ Hà Cao Thắng, Chủ Tịch Cộng Đồng Người Việt Tự Do NSW, một thanh niên trẻ mới ngoài 30, trong bài phát biểu đầu chương trình đã nói lên sự nuối tiếc và cảm phục đối với một đàn anh đã nêu một gương sáng ngời cho các thế hệ tiếp nối.
Thật vậy, nén hương lòng đêm nay không chỉ là tiếc nuối, mà còn là một thề nguyền nối gót chân anh, tiếp tục con đường anh đi: qua âm nhạc, qua hoạt động không ngừng nghỉ, để sớm đem lại tự do no ấm cho Việt Nam, đất Mẹ thân yêu, nơi mà con người Việt Nam có thể hít không khí của mình, dưới bầu trời của mình, có thể sống trọn kiếp người Việt Nam như mong muốn.
Ước gì Đất Mẹ sớm sạch bóng những kẻ hại nước, bán nước như hiện nay, để những đứa con yêu trong nước và ngoài nước cùng xiết chặt tay nhau dựng lại cơ đồ.
Phạm Ánh Linh
28/12/2013
http://www.vietlandnews.net/forum/showthread.php?t=25501"
* Đọc lịch sử Việt Nam, xem tin tức, nghe đài phát thanh và Audio tài liệu cập nhật mỗi ngày xin hãy nhấn vào các Websites dưới đây:28 December, 2013
Xem lại Video: Bà Jaclie Bông Wright nói về vụ ám sát GS Nguyễn Văn Bông và các nhân chứng lịch sữ
http://tintuctrungthuc.blogspot.com http://www.khanghuong.blogspot.com/
"SV" Nguyễn Hữu Thái khoe bài báo tôn vinh thành tích khủng bố và ám sát Giáo Sư Nguyễn văn Bông
Đàn Chim Việt đã có cuộc phỏng vấn với bà Lê Thị Thu Vân, vợ góa GS Bông. Sau năm 1975 bà tái giá với một nhà ngoại giao Hoa Kỳ là Lacy Wright và lấy tên là Jackie Bong- Wright.
LTS: Vào ngày 30/4/2011, báo chí Việt Nam có đăng lại thành tích ám sát Giáo sư (GS) Nguyễn Văn Bông 40 năm trước của 2 biệt động Sài Gòn là Vũ Quang Hùng và Lê Văn Châu. Ông Hùng sau này trở thành nhà báo, từng giữ chức phó Tổng biên tập báo Công an Tp.
HCM chính là tác giả của bài viết “Tôi ám sát người sắp là thủ tướng Sài Gòn“. Trong bối cảnh chống khủng bố, Mỹ mở chiến dịch tiêu diệt Bin Laden bài báo bị một số diễn đàn “lề trái” cho là “phản cảm”, “khó nuốt”.
Bà Jackie Bong- Wright (JBW): Đây là lần thứ nhì ông Vũ Quang Hùng viết bài báo kể lại những chi tiết hào hùng do ông dàn dựng và chủ mưu để ám sát GS Nguyễn Văn Bông. Lần đầu tiên ông kể lại trên một tờ báo Sài Gòn cách đây 12 năm. Việc làm có kế hoạch chặt chẽ của một tổ chức chuyên môn thực hiện ám sát theo lệnh Hà Nội cho thấy đây là một âm mưu có tính toán tinh vi. Cách đây hơn 2 năm tôi có dịp gặp và phỏng vấn luật sư Phạm Văn Hùng ở San Jose, người đã bênh vực cho anh Vũ Quang Hùng. Luật sư kể lại cho tôi biết những lời biện hộ nào mà ông đã xin Tóa án tha cho những kẻ sát nhân, nhưng cảnh sát VNCH có bằng cớ nên 2 anh Hùng, Châu và đồng bọn phải đi tù.
MVH: Cũng có một số phản ứng, nhất là trên các trang ‘lề trái’ cho rằng việc đăng tải theo kiểu ca ngợi chiến công của những kẻ đánh bom này thật là phản cảm và khó nuốt trong bối cảnh chống khủng bố hiện nay, ý kiến của bà như thế nào?
JBW: Ở một số quốc gia hải ngoại và cộng đồng người Việt tại Mỹ, Tây Âu… họ đau buồn tưởng niệm tháng Tư đen vì CS không tôn trọng những khế ước quốc tế đã ký kết trong hiệp định Paris năm 1973. Họ còn lường gạt tất cả để chiếm đánh miền Nam và nhuộm đỏ cả 2 miền Nam bắc theo chủ nghĩa CS. Họ cũng trả thù và giam giữ hàng trăm ngàn người trong các trại học tập cải tạo, giết chết không biết bao nhiêu mạng người. Nay họ lại tuyên dương công trạng những kẻ sát nhân, khủng bố giết hại dân lành. Họ còn nhân đó khen tặng những kẻ khủng bố, thật là một việc làm thất nhân tâm. Tôi đau buồn trước chính sách vô luân lý, vô đạo đức này.
MVH: Có thể nói quan niệm về khủng bố đã thay đổi theo thời gian. Ở vào thời điểm Giáo sư Bông bị ám sát, trên thế giới cũng xảy ra nhiều vụ tương tự, như vụ ám sát Tổng thống Kennedy hay vụ ám sát gia đình Tổng thống Ngô Đình Diệm v.v. và Việt Nam khi đó đang trong tình trạng chiến tranh, vậy có nên có cái nhìn thích hợp hơn trong bối cảnh như vậy?
JBW: Từ cổ đến kim, việc sát hại, ám sát các nhân vật khác tư tưởng, khác đường lối, khác nếp sống với mình đã được áp dụng từ thời đóng đinh chúa Giê- su, hay đâm dao vào nhà lãnh đạo Caesar… rồi tới việc giết hại TT Ngô Đình Diệm, Kennedy. Cho tới nay cái vòng luẩn quẩn đó vẫn tiếp tục, có điều các cuộc ám sát khủng bố được thực hiện một cách tinh vi hơn. Không phải trong bối cảnh chiến tranh mới có việc ám sát lãnh tụ của một đảng hay một chính quyền nào đó. Lòng hận thù, ganh tị, gian ác là nguyên nhân cơ bản. Trong bối cảnh nào, đây cũng là việc dùng bạo lực giết hại người khác.
MVH: Khi vụ ám sát xảy ra bà và các con đang ở đâu và cuộc sống tiếp theo sau đó diễn ra như thế nào?
JBW: Khi vụ ám sát GS Bông xảy ra cách đây 40 năm thì tôi 30 tuổi và có 3 con, 2 cháu 6 tuổi (sinh đôi) và 1 cháu 4 tuổi. Tôi dọn ra khỏi ngôi nhà mà chính phủ cấp cho rồi về ở với mẹ tôi. Tôi cũng đưa mẹ GS Bông và 2 em cùng mẹ khác cha của GS Bông về sống chung với chúng tôi. Tôi không còn đi dậy Pháp văn như 4 năm trước đó mà chuyển sang làm Giám đốc Văn hóa hội Việt- Mỹ để tổ chức các cuộc hội thảo, các buổi thuyết trình, các cuộc triển lãm tranh và ảnh, các buổi trình diễn văn hóa nghệ thuật.
Từ đó tôi bắt đầu tranh đấu cho các quyền của nữ lao động như tiền lương, quyền nghỉ nhiều hơn sau khi sanh con. Tôi cũng tranh đấu với quốc hội của VNCH để thay đổi một đạo luật có từ thời Pháp thuộc. Vì thế mà năm 1974 đạo luật được thông qua cho phép phụ nữ được áp dụng các biện pháp ngừa thai và có quyền quyết định thời gian cũng như số lần sinh nở. Nhưng tôi chống lại việc phá thai.
MVH: Trong bài báo kể trên, phía cộng sản đưa ra lý do ám sát Giáo sư Bông vì ông là một trí thức có uy tín và có thể trở thành thủ tướng dân sự của VNCH và điều này gây khó khăn cho ‘cách mạng’ nên họ loại bỏ ông? Bà có biết chuyện ông sắp thành thủ tướng và có cảm nhận thấy những nguy hiểm với gia đình mình không?
JBW: Sau khi Ngoại trưởng Henry Kissinger thăm viếng Việt Nam lần đầu tiên và gặp GS Bông thì báo chí cũng như chánh trị gia đều ủng hộ GS Bông, một nhà trí thức trong sạch, chống tham nhũng, bất công, một người yêu nước chống cộng lên làm thủ tướng để thay đổi guồng máy, làm quốc gia dân chủ và nhân quyền hơn.
Vì thế mà CS phải thủ tiêu bằng được nếu không thì “cách mạng” của họ không thành công được vì GS Bông sẽ được lòng của dân chúng. Một ngày sau khi SG Bông chấp nhận làm thủ tướng thì nhóm T4 của Vũ Quang Hùng ra tay ám sát để loại đi một đối thủ mà họ khó có khả năng chống lại nổi. Trước đó, tôi cũng nhận được những cú điện thoại hăm dọa và bản thân GS cũng đã một lần bị ám sát hụt tại trường Hành Chánh Quốc Gia năm 1968.
MVH: Trong bài viết của ông Nguyễn Văn Tuấn liên quan tới sự việc này, ông Tuấn nói, bà đã tố cáo ông Trần Thiện Khiêm, người sau này làm thủ tướng là thủ phạm giết hại ông nhà, vậy điều này có đúng không, thưa bà?
JBW: Trong lúc đang tang gia bối rối thì có 2 nhà báo đến phỏng vấn tôi. Tôi có nói rằng, tôi không biết ai đã giết hại chồng tôi vì không có bằng chứng gì cả. Sau đó thì có vài tờ báo ở Sài Gòn cho là tôi tố cáo phe quốc gia và thủ tướng Trần Thiện Khiêm giết hại chồng tôi. Tôi đã xin quý vị đó đưa ra bằng cớ hay là CS muốn gieo vào đầu những người miền Nam tư tưởng lệch lạc để tiếp tục chia rẽ.
MVH: Bà có viết một cuốn hồi ký, “Autumn Cloud, From Vietnamese War Widow to American Activist”, rất tiếc tôi chưa hân hạnh được đọc cuốn sách này, nên xin hỏi, vụ ám sát chiếm vị trí ra sao trong cuốn hồi ký của bà?
JBW: Trong cuốn hồi ký “Mây Mùa Thu” được xuất bản năm 2001, có chương IV là “Ám sát và cảnh góa bụa“. Ở chương này, tôi có kể từ năm 1963, sau khi tôi đi du học ở Pháp về và bắt đầu cuộc sống chung với GS Bông (tr 121) và sau đó là vụ ám sát (tr 148-156). Tôi có kể về những cương lĩnh và hoạt động của GS Bông để đi tới việc thành lập Phong trào Quốc gia Cấp tiến đối lập với chính phủ của TT Nguyễn Văn Thiệu mà vẫn giữ vững lập trường chống cộng và chống tham nhũng. Sau đó tôi có kể những ai có thể đã giết GS Bông và kết luận rằng đó là việc làm của CS.
MVH: Vụ ám sát chắc chắn đã tác động lớn tới cuộc đời của bà và các con nhưng có phải vì nó mà bà trở thành người hoạt động xã hội và tranh đấu cho nhân quyền ở Việt Nam?
JBW: Chắc chắn vụ ám sát đã tác động mạnh tới cuộc đời của tôi. Mất chồng, miền Nam bị cưỡng chiếm, mất tất cả sự nghiệp và phải làm lại cuộc đời ở tuổi 35 trên mảnh đất Hoa Kỳ. Điều đó làm tôi thấy phải tranh đấu gấp bội hơn khi còn ở Việt Nam. Có những người bị bệnh tới đứt mạch máu hay tâm thần nhưng tôi không trốn được cuộc đời vì còn các con nhỏ dại nên phải sống vì tương lai của các cháu.
Vì thế tôi phải vượt qua tất cả khó khăn và tìm giải pháp tranh đấu không những cho tôi và gia đình mà còn cho xã hội tôi đang sinh sống. Tôi tiếp tục con đường GS Bông đã vạch ra, tôi giúp định cư những thuyền nhân tỵ nạn, giúp họ có công ăn việc làm ổn định. Sau đó, tôi muốn họ có tiếng nói và sức mạnh với chánh quyền và quốc hội Hoa Kỳ để họ bênh vực cho những người dân thấp cổ bé họng ở Việt Nam.
Tôi cũng bênh vực cho những nữ công nhân xuất khẩu lao động của VN để họ không bị bóc lột và tham gia những chương trình giúp trẻ em được giáo dục tối thiểu để tránh bị buôn bán ra nước ngoài làm nô lệ. Tôi chỉ là giọt nước trong mênh mông mà thôi. Nhưng nếu có cả trăm triệu giọt nước cùng hợp sức thì sẽ thành một biển cả bao la để thay đổi chế độ hiện nay ở Việt Nam.
MVH: Kể từ năm 1975 bà và các con có về thăm Việt Nam không? Ai là người hương khói và chăm sóc mộ phần cho cố Giáo sư Bông?
JBW: Các con tôi có về thăm mồ mả và quê hương. Còn tôi chỉ về Việt Nam khi nào tôi bỏ được một lá phiếu tự do, có tính dân chủ để chọn người tài giỏi lãnh đạo đất nước. Ở Việt Nam tôi có nhờ một người cháu họ nhang đèn trong chùa cho di cốt của GS Bông cho tới năm 2005.
Sau đó tôi nhờ bà chị thứ tám của tôi về VN đưa di cốt của GS Bông sang Hoa Kỳ. Gia đình chúng tôi cùng hội Cựu sinh viên trường Hành Chánh Quốc Gia miền Đông Hoa Kỳ đã mời hơn 200 người đại diện cho các hội đoàn và bạn bè tham dự lễ An vị của GS Bông tại nghĩa trang Phật Giáo ở Falls Church, Virginia. Từ đó tôi và các con chăm sóc hương khói vì chúng tôi sống gần đó.
MVH: Khi bà tái giá với tên Mỹ là “Jackie” và họ chồng là “Wright”, bà đã bỏ hết họ tên của mình “Lê Thị Thu Vân” nhưng vì sao bà lại lấy thêm chữ “Bông”? Vừa rồi trên mạng có một cuộc tranh cãi và có người cho rằng, bà làm vậy để gắn tên tuổi của mình với người chồng nổi tiếng một thời, bà nghĩ sao?
JBW: Trước hết, việc tôi còn giữ tên Bông ghép vào với tên của chồng tôi hiện nay là quyền cá nhân của tôi, xin tất cả mọi người hãy tôn trọng. Đó là quyền tối thiểu của một người trong xã hội dân chủ.
Hai nữa, trong cuốn hồi ký “Mây Mùa Thu” tôi có viết rõ tại sao những người bạn Mỹ ở Việt Nam từ thập niên 1960 tới 1975 thường gọi tôi là Jackie Bông. Vì họ không muốn khách sáo phải xưng hô là “Mrs. Nguyen Van Bong” hay “Mrs. Bong”.
Ba nữa là sau khi qua định cư tại Hoa Kỳ năm 1975, thì ông bà Sandy McDonnell, Chủ Tịch McDonnell Douglas Aircraft, người bảo trợ đầu tiên của tôi chọn tên Mỹ cho các con của tôi để chúng đi học. Tên Mỹ dễ kêu hơn tên Việt dài và khó đọc cho người Mỹ. Chính ông Đại sứ Ellsworth Bunker, người bảo trợ của chúng tôi tại Hoa Thịnh Đốn đưa ra ý kiến đổi tên luôn cho tất cả 4 mẹ con tại Tòa án ở Virginia. Vì thế, tên tôi lúc đó được đổi thành Jackie (first name) va Bong (family name).
Thứ tư, sau này khi tôi tái giá với ông xã tôi là Lacy Wright, người vẫn quen gọi tôi là Jackie Bong từ ngày còn ở Việt Nam đã cho phép tôi giữ lại chữ “Bông” và ghép vào tên “Wright”. Nếu ông xã không chịu thì tôi cũng đâu có làm được. Vậy là tôi dùng tên Jackie Bong-Wright từ khi chúng tôi cưới nhau đã 36 năm qua. Người Việt thường gọi tôi là “Jackie Bong”, còn người ngoại quốc thì biết tôi “Jackie Bong-Wright”. Nếu có ai khó chịu với cái tên này thì xin quý vị đó vui lòng “tha” cho tôi để tôi được dùng cái tên quen thuộc đã trở thành “bản sắc” của mình.
MVH: Xin được hỏi một câu mang tính giả định, nếu bà gặp lại 2 người đã ám sát chồng bà là Vũ Quang Hùng và Lê Văn Châu thì bà sẽ nói gì với họ, liệu bà có tha thứ cho họ không?
JBW: Nếu tôi gặp lại anh Vũ Quang Hùng và Lê Văn Châu, 2 người đã ám sát GS Bông thì tôi cũng vẫn giữ lập trường như xưa, khi còn ở Việt Nam là tôi sẽ tha thứ và cầu nguyện cho 2 người này cũng như “bề trên” của họ là đảng CSVN. Những cuộc ám sát đã làm nhiều người phía VNCH chết oan. Tôi chỉ mong sao những người có trách nhiệm lãnh đạo quốc gia sớm mở mắt, mở đầu óc, mở tấm lòng vị tha, thay đổi như thế nào để dân chúng được những quyền sống tối thiểu của con người và quốc gia được thực sự phát triển, 87 triệu người dân được yên lành.
http://viteuu.blogspot.com.au/"
* Đọc lịch sử Việt Nam, xem tin tức, nghe đài phát thanh và Audio tài liệu cập nhật mỗi ngày xin hãy nhấn vào các Websites dưới đây:25 December, 2013
Video & Đêm Nhạc Việt Dzũng "Như Một Lời Chia Tay" tại Sydney, Úc Châu
http://tintuctrungthuc.blogspot.com http://www.khanghuong.blogspot.com/
Kính thưa Quý Anh Chị,
Được tin, Ca Nhạc Sĩ Việt Dzũng ra đi, Không ai trong chúng ta không xúc động ! Hầu hết, Anh Chị Em đã rơi lệ khi hay tin này !
Bước đường đấu tranh,
Những dòng nhạc đấu tranh cho Quê Hương.
Nay đã vắng bóng một người !
Anh Chị Em trong nhóm Thân Hữu Sydney sẽ tổ chức một chương trình Hát Nhạc Việt Dzũng với chủ đề :
“NHƯ MỘT LỜI CHIA TAY”
Với những giọng ca thân thương của Sydney.
Trân trọng kính mời Quý Anh Chị bớt chút thời giờ tham dự để cùng chúng tôi đốt nén hương lòng yêu thương, tiếc nhớ một người con yêu của Mẹ Việt Nam Tự Do, chưa kịp chống nạng trở về hôn chân Mẹ !
Đêm nhạc Việt Dzũng “Như Một Lời Chia Tay”
Được tổ chức:
Thời gian: 7 giờ pm, tối Thứ Sáu 27/12/2013
Địa điểm: Trung Tâm Văn Hóa và Sinh Hoạt Cộng Đồng
Số 6-8 Bibbys Place, Bonnyrigg, NSW 2177
Trân trọng kính mời.
Sydney, ngày 22/12/20134
TM/Nhóm Thân Hữu Sydney.
Vũ Trọng Khải (0415.512.515)
Trịnh Băng Tâm (0404.069.909)
Kính thưa Quý Đồng Hương,
Để tưởng niệm Ca Nhạc Sĩ Việt Dzũng vừa qua đời ngày Thứ Sáu 20 tháng 12, 2013 tại Nam California, nhóm Thế Hệ Trẻ sẽ tổ chức một chương trình tưởng niệm Ca Nhạc Sĩ Việt Dzũng với chủ đề: “Trả ta sông núi”Với những giọng ca của Melbourne.
Trân trọng kính mời Quý Đồng Hương cùng chúng tôi đốt nén hương lòng tưởng niệm một người con của tổ quốc và quê hương Việt Nam.
Chúng tôi tin rằng sự ra đi của Ca Nhạc Sĩ Việt Dzũng sẽ là ngọn đuốc thắp sáng để chúng ta, người Việt lưu vong, vẫn tiếp tục con đường tranh đấu cho tự do, dân chủ và nhân quyền trong niềm tin chế độ Cộng sản sẽ cáo chung trong một tương lai rất gần.
Thời gian: 2 giờ chiều, Chủ Nhật 29/12/2013
Địa điểm: Orinara Receptions, 42 HAMPSTEAD RD, MAIDSTONE
Trân trọng kính mời.
Thiên Giang (0413 865 756)
Châu Xuân Hùng (0411 806 848)
http://www.lyhuong.net/uc/"
Video Link: http://www.youtube.com/user/SBTNAUS?feature=watch
&
http://www.youtube.com/user/vietfacetvaust/videos?sort=dd&view=0&shelf_index=0&app=desktop
* Đọc lịch sử Việt Nam, xem tin tức, nghe đài phát thanh và Audio tài liệu cập nhật mỗi ngày xin hãy nhấn vào các Websites dưới đây:24 December, 2013
Blog Archive
About Me